Một cặp đang đứng đợi cha cố làm lễ thành hôn. Cả hai người đều để tóc dài ngang vai và cùng đeo khuyên tai...
Cha cố sau một hồi phân vân, trịnh trọng nói với đôi tân hôn:
- Nào, bây giờ xin mời một trong hai con hãy đeo nhẫn cho cô dâu!
(sưu tầm)
Viên cảnh sát bắt một người lái xe dừng lại vì anh ta đang phóng quá tốc độ trên đường...
Vợ Thomas lo lắng hỏi: - Anh thấy không khỏe à? Nhưng mà từ xưa đến giờ em chỉ nghe khám tai mũi họng hoặc khám mắt thôi, ai lại bảo khám tai mắt bao giờ...
Pop láu cá nghĩ ra một cách để tiết kiệm tiền khám bệnh...
Một ông ngồi toa hạng nhất, lịch sự hỏi bà khách sang trọng ngồi đối diện...
Nếu phải cai thuốc lá, cai cả rượu và cả đàn bà, thì đàn ông còn gì là đàn ông?
Một người đàn bà đến xưng tội: Thưa Cha, con đã đập vỡ chiếc bình sứ trên đầu chồng con...
Ông Martin bị đau răng không thể chịu được quyết định đến bác sĩ, nhưng trước khi đi ông ta than vãn với bạn mình...
Một chàng trai gửi tin nhắn SMS cho cô gái mình đang để ý với nội dung khiến cô khóc dở mếu dở...
Một người đàn ông đi khám bệnh. Bác sĩ khám xong và dặn: - Từ nay anh phải cai thuốc lá, cai cả rượu và phải cai cả cái khoản đàn bà nữa...
Cô gái, giọng tình cảm, thì thầm vào tai người yêu của mình...
Đặt lễ xong, bà cụ nọ cung kính nói với thầy bói:
Cô vợ đi chợ về hớn hở khoe với chồng:
Một học sinh đang du học tại Mỹ lần đầu tiên đi xe bus từ San Diego đến San Jose để họp mặt với bạn học cũ trong dịp Giáng sinh.
-Cha thật sự không muốn phá hỏng ngày vui của con, nhưng cha và mẹ sắp ly dị, 45 năm khổ sở thế là quá đủ rồi.
Ở cửa hàng hoa, một người đàn ông trung niên chọn 3 bông hồng và bảo bà bán hàng:
Một người đàn ông với vẻ mặt buồn bã đang ngồi trong bar.
Đôi tình nhân nọ đang ngồi tâm sự với nhau, bất ngờ cô gái hỏi:
Tại một bữa tiệc, các vị khách đang tranh cãi đàn ông hay đàn bà đáng tin cậy hơn...
Đàn ông sau khi cưới vợ thì cảm giác như thế nào
Một thầy giáo dạy môn bơi lội trong trường hải quân luôn tự hào bởi từ trước tới giờ chưa có sinh viên nào qua tay ông mà không biết bơi cả.
Khi đông đã vào sâu, rét ngọt là một “đặc sản” của Hà Nội. Cái rét đậm mà khô, không vồ vập, ồn ào mà cứ âm thầm, lặng lẽ thấm vào cơ thể, thấu tận xương, thấm tê nhưng không giá băng.
Cơn lũ quét ngang qua làng một vệt cong như lưỡi liềm. Lưỡi của lũ sắc lẹm xiến ngang ngôi nhà chỉ còn lại góc tường hở từng thớ gạch.
...Tìm lại mùa đông một chiều viễn xứ/ Dang dở vần thơ chợt nhớ hương thầm...
Một mình lạnh lẽo ở xứ người, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, chạnh lòng buồn tủi tôi lại nhớ tới quê hương.
...Hình ảnh ngôi làng xưa hiện về trong ký ức với hàng cau vươn lên đỉnh trời, xao xác tiếng gà quê bên những mái nhà lợp rạ. Mờ sáng mọi người đều tập trung ra đồng, tay cuốc tay cày. Giọt mồ hôi người nông dân rơi trên từng thửa ruộng làm nên bông lúa vàng trĩu hạt...
Đối với bất cứ ai trong đời, nếu đã từng ít nhất một lần đặt chân đến thăm Hà Nội hoặc sinh sống ở Hà Nội thì Hà Nội – Thăng Long – không đơn thuần chỉ là một cái tên, một địa danh, mà hơn tất thảy, đó còn là Tình Yêu và Nỗi Nhớ. Yêu Hà Nội ngay cả khi đang ở trong lòng thành phố. Và càng yêu day dứt hơn khi phải đi xa…
Ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi là những đêm trông trăng phá cỗ Trung Thu của gia đình, hoặc của xóm tôi tổ chức tại sân vận động của trường. Thích và ấn tượng – có lẽ bởi cái không khí đầm ấm đặc biệt của đêm Trung Thu sum vầy bên những người ta yêu quý mang lại.
Tháng Tám mùa Thu luôn đem lại cho lòng người những xúc cảm kỳ diệu. Nên sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc để thời gian có qua đi cũng không nuối tiếc điều gì...
Tháng ba về, nắng ửng lên, một chút nắng nhẹ đủ thoa lên đôi má ửng hồng thiếu nữ trong chiếc khăn voan kiều diễm, chiếc áo khoác trên bờ vai mịn... Và đủ để hàng cây hai bên đường khoe lá non lộc biếc ánh lên trong sắc nắng tháng ba. Tôi đi trong màu nắng trong veo có hương thơm của lúa đồng mới cấy, bén rễ xanh non mơn mởn, cảm nhận mình đang chạm vào tháng ba, tháng dùng dằng nhớ nhớ thương thương rộn ràng trong những ngày hội làng.
Tha hương mấy độ tủi thân con/ Dấn bước phiêu du kiếp mỏi mòn/ Kỷ niệm một thời xuân sắc ấy/ Tết quê hoài nhớ mãi trong con
Cuộc sống xa nhà gần mười năm đủ để tôi nhận ra một điều rằng, thời điểm nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ khu vườn tuổi thơ ắp đầy kỷ niệm dậy lên trong tôi nhiều nhất, cồn cào và mãnh liệt nhất chính là những ngày này, khi những tia nắng yếu ớt đủ gọi về một ban mai tươi mới. Và làn mưa đã dễ chịu hơn, không làm đất trời xám xịt lại. Không gian ấy đưa tôi về ngày xưa, nơi tôi cùng với tuổi thần tiên bắt đầu náo nức ngóng chờ ngày sẽ mang đến bên mình nhiều nhất yêu thương.