Lời ru ẩn nơi nào/ Giữa mênh mang trời đất/ Khi con vừa ra đời/ Lời ru về mẹ hát...
Ru con. Tranh minh họa: internet
Lời ru ẩn nơi nào
Giữa mênh mang trời đất
Khi con vừa ra đời
Lời ru về mẹ hát
Lúc con nằm ấm áp
Lời ru là tấm chăn
Trong giấc ngủ êm đềm
Lời ru thành giấc mộng
Khi con vừa tỉnh giấc
Thì lời ru đi chơi
Lời ru xuống ruộng khoai
Ra bờ ao rau muống
Và khi con đến lớp
Lời ru ở cổng trường
Lời ru thành ngọn cỏ
Đón bước bàn chân con
Mai rồi con lớn khôn
Trên đường xa nắng gắt
Lời ru là bóng mát
Lúc con lên núi thẳm
Lời ru cũng gập ghềnh
Khi con ra biển rộng
Lời ru thành mênh mông.
Xuân Quỳnh
Giữ gìn truyền thống nếp ngàn xưa/ Công của chị em nói chẳng thừa...
Nghĩ truyện trần gian cũng nực cười!/ Giời nào hơn vợ, vợ hơn giời?...
... Biển nói với em về hạnh phúc/ Và với anh về những chuyến đi/ Đêm không tiếng sóng nằm thao thức/ Biển và em nỗi nhớ tràn đầy...
Thời gian như là gió/ Mùa đi cùng tháng năm/ Tuổi theo mùa đi mãi/ Chỉ còn anh và em...
Anh không xứng là biển xanh/ Nhưng cũng xin làm bể biếc/ Để hát mãi bên gành/ Một tình chung không hết...
Đây cả mùa Xuân đã đến rồi/ Từng nhà mở cửa đón vui tươi...
Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người/ Chưa từng hẹn đến – giữa Xuân tươi/ Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy/ Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười.
... Sông Hồng sóng vỗ xôn xao/ Để con tàu cũng nôn nao. Gió về/ Cỏ xanh xanh suốt chân đê/ Ô hay Xuân vẫn cùng đi với mình!
Xóm làng nào anh sẽ đi qua/ Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi…/ Dẫu em biết rằng anh trở lại/ Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh...
... Xuân ở giữa mùa Đông khi nắng hé/ Giữa mùa Hè khi trời biếc sau mưa/ Giữa mùa Thu khi gió sáng bay vừa/ Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng...
Gia tài em chỉ có bàn tay/ Em trao tặng cho anh từ ngày ấy/ Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy/ Quá khứ dài là mái tóc em đen...
Anh cho em mùa Xuân/ Mùa Xuân này tất cả/ Lộc non vừa trẩy lá/ Thơ còn thương cõi đời...
Thế là.../ Xuân lại về qua/ Phố xênh xang phố - Nhà nhà an vui...
Bao năm mộ mẹ đơn sơ/ Tròn quanh nấm đất một bờ gạch đơn/ Cỏ xơ xác lẫn chân hương/ Nghiêng nghiêng ngọn khói ngả vương gió chiều...
Đã trót mang thân hoa dại/ Sao em còn rực rỡ vàng/ Cao nguyên thênh thang nắng gió/ Nhờ em thêm chút nồng nàn...
Tha hương mấy độ tủi thân con/ Dấn bước phiêu du kiếp mỏi mòn/ Kỷ niệm một thời xuân sắc ấy/ Tết quê hoài nhớ mãi trong con...
Nhớ những mùa xuân quê Mẹ khôn nguôi/ Nghe khao khát gọi về miền da diết/ Nghe thương yêu thẳm sâu từ lòng đất/ Rì rầm chồi non bung lụa thanh tân...
... Tháng Giêng khép mắt cười e ấp/ Lộc biếc mọc răng khểnh nõn duyên...
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu/ Đem chi Xuân lại gợi thêm sầu?
Đông nhẹ nhàng về phố/ Nép trên cánh họa mi/ Em dịu dàng ngúng nguẩy/ Má ửng đóa tường vi...
Nhớ Tết xưa, cứ vào cuối năm hay đầu năm mới, các bà các cô lại đua nhau bói Kiều để tìm một niềm tin, hy vọng an ủi, động viên trong tương lai. Họ lầm rầm khấn vái “Lạy Vua Từ Hải/ Lạy vãi Giác Duyên/ Lạy tiên Thúy Kiều/ Tên con là… tuổi… thành kính xin một quẻ cầu duyên (cầu tài, lộc)/ Con xin trang bên tay trái (tay phải) từ dòng… đến dòng… ở trên xuống (dưới lên)”. Trang sách được mở ra, kỳ lạ thay ai cũng tìm thấy niềm vui, nỗi buồn, vận hạn của mình trên từng câu chữ truyện Kiều.
Hà Nội 12 mùa hoa. Tháng 4, hoa loa kèn tràn ngập trên các con phố. Chẳng phải ngẫu nhiên những ngày này, Hà Nội tràn ngập một màu hoa trắng muốt. Những cô hàng hoa đạp xe trên phố, chở phía sau những nụ hoa xanh, vẻ xanh không chút mỏng manh mà căng tràn nụ sống.
Tháng Chạp thì mắc trồng khoai/ Tháng Giêng trồng đậu, tháng Hai trồng cà/ Tháng Ba cày bở ruộng ra/ Tháng Tư bắc mạ, thuận hoà mọi nơi...
Thương chồng nên phải gắng công/ Nào ai xương sắt, da đồng chi đây...
Cuộc sống xa nhà gần mười năm đủ để tôi nhận ra một điều rằng, thời điểm nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ khu vườn tuổi thơ ắp đầy kỷ niệm dậy lên trong tôi nhiều nhất, cồn cào và mãnh liệt nhất chính là những ngày này, khi những tia nắng yếu ớt đủ gọi về một ban mai tươi mới. Và làn mưa đã dễ chịu hơn, không làm đất trời xám xịt lại. Không gian ấy đưa tôi về ngày xưa, nơi tôi cùng với tuổi thần tiên bắt đầu náo nức ngóng chờ ngày sẽ mang đến bên mình nhiều nhất yêu thương.
... Trở về thành phố Hồ Chí Minh nhưng tôi vẫn phập phồng lo cho Thượng. Một lần, tôi gọi điện hỏi thăm phi vụ bán lá điều khô thế nào. Thượng cho biết tiến triển rất tốt, anh đã trở thành đại lý lớn thu gom lá và cả rễ điều cho toàn vùng rồi...
Quán yên tĩnh quá. Yên tĩnh đến mức nghe rất rõ tiếng thở dài chị cố nén trong lồng ngực. Nghe được cả tiếng lòng nhau héo hắt trong một buổi chiều cuối thu còn vương vài hạt nắng. Trước lúc đến điểm hẹn này, Miên đã nghĩ nếu chị vẫn còn rất yêu anh và một lòng níu kéo, thì Miên biết phải nói với chị những gì? Miên cũng muốn bảo vệ đến cùng tình yêu của mình, Miên cũng biết nếu thiếu anh thì đời Miên buồn lắm. Nhưng Miên cũng hiểu rằng chị đang rất cần anh. Vậy thì cuối cùng giữa chị và Miên, ai sẽ là người phải ra đi?
Con đường trải nắng vàng như rót mật. Trời vào thu như được ủ men nồng thời gian thơm cả trên mái tóc, nụ cười. Chiếc áo của Lim ôm rịt lấy người tưng tức, đôi bàn tay nhỏ bé của Nhím chạm vào lưng Lim nóng bỏng. Tay Nhím ấm dần trong bàn tay Lim.
... Hắn hổ thẹn với chính mình. Về cách hành xử của hắn với bà già... Càng nghĩ hắn càng thấy buồn. Hắn hướng mắt về phía cuối đường. Hắn ngóng bà trở lại, để đem nước cho bà.