Bán anh em xa mua láng giềng gần.
Có đi có lại mới toại lòng nhau
Kính lão đắc thọ
Thuốc đắng dã tậtSự thật mất lòng
Lời nói, gói vàng.
Lời chào cao hơn mâm cỗ
Kính trên, nhường dưới
Một lời nói dối, sám hối bảy ngày.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
(st)
Rượu nhạt, uống lắm cũng say/ Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm...
Con cò chết rũ trên cây/ Bồ cu mở lịch xem ngày làm ma....
Ai ơi đừng lấy học trò /Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm ...
Bước sang canh một anh thắp ngọn đèn vàng/ Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời....
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ/ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha...
Trứng rồng lại nở ra rồng / Hạt thông lại nở cây thông rườm rà...
Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa/ Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
Đêm qua trăng sáng làu làu/ Anh đi múc nước để hầu tưới cây ...
Trứng rồng lại nở ra rồng/ Hạt thông lại nở cây thông rườm rà...
Làng ta phong cảnh hữu tình / Dân cư giang khúc như hình con long...
... Phồn hoa thứ nhất Long Thành/ Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ/ Người về nhớ cảnh ngẩn ngơ/ Bút hoa xin chép nên thơ lưu truyền.
Nam nhi đứng ở trên đời /Thông minh tài trí là người trần gian...
Ai ơi nhớ lấy lời này/Tằm nuôi ba lứa, ruộng cày ba năm ...
Thương thay thân phận con tằm / Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ...
Ai về tôi gửi buồng cau / Buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy ...
Ơn trời mưa nắng phải thì/ Nơi thì bừa cạn nơi thì cày sâu ...
Tay tiên rót chén rượu đào/ Đổ đi thì tiếc,uống vào thì say...
Anh em nào phải người xa/ Cùng chung bác mẹ một nhà cùng thân...
Ai cùng gặt lúa đỏ đuôi /Chàng về mà đập mà phơi kịp ngày...
Ai lên Phú Thọ thì lên / Lên non Cổ Tích, lên đền Hùng Vương ...
Những ngôi mộ nghi ngút khói hương, hoa quả và thức ăn. Ngày Tết là ngày sum họp, đầm ấm bên gia đình, quay về nguồn cuội. Dù có muôn vàn ý kiến, lý lẽ khác nhau thì mùa Xuân vẫn đẹp. Ngày Tết vẫn vui. Vì chỉ có dịp này con người ta mới để ý quan tâm nhau nhiều hơn, sống nhân văn, tâm linh hơn một chút. Mùa Xuân dẫu chưa thật đủ đầy nhưng chị Vân vẫn cho các con mình biết chút về nguồn cội...
Đây cả mùa Xuân đã đến rồi/ Từng nhà mở cửa đón vui tươi...
... Bàn tay cô tìm bàn tay gã. Mong manh. Run rẩy. Cuối cùng thì cô cũng đã nói ra được điều sâu kín ấy. Rồi ban mai sẽ không lạnh nữa. Mùi buồn sẽ không còn bủa vây chúng ta mỗi ngày nữa. Còn hiện diện trước mặt nhau thế này, còn cảm nhận được hơi thở của nhau thế này là hạnh phúc lắm rồi…
Tiết Lập Xuân vào những ngày đầu tháng Hai như báo hiệu một mùa Xuân tròn đầy viên mãn. Tháng Hai là tháng có ít ngày nhất trong năm, như để bù đắp nên tháng Hai nồng nàn mang mùa Xuân - mùa yêu yêu đến trong sự đợi chờ trìu mến của bao người.
Sau một chầu nhậu quắc cần câu của một nhóm bạn, một người trong đám liền nói:
Buổi đêm, chồng gác tay lên trán thở dài...
Đối với bất cứ ai trong đời, nếu đã từng ít nhất một lần đặt chân đến thăm Hà Nội hoặc sinh sống ở Hà Nội thì Hà Nội – Thăng Long – không đơn thuần chỉ là một cái tên, một địa danh, mà hơn tất thảy, đó còn là Tình Yêu và Nỗi Nhớ. Yêu Hà Nội ngay cả khi đang ở trong lòng thành phố. Và càng yêu day dứt hơn khi phải đi xa…
Ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi là những đêm trông trăng phá cỗ Trung Thu của gia đình, hoặc của xóm tôi tổ chức tại sân vận động của trường. Thích và ấn tượng – có lẽ bởi cái không khí đầm ấm đặc biệt của đêm Trung Thu sum vầy bên những người ta yêu quý mang lại.
Tháng Tám mùa Thu luôn đem lại cho lòng người những xúc cảm kỳ diệu. Nên sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc để thời gian có qua đi cũng không nuối tiếc điều gì...
Tháng ba về, nắng ửng lên, một chút nắng nhẹ đủ thoa lên đôi má ửng hồng thiếu nữ trong chiếc khăn voan kiều diễm, chiếc áo khoác trên bờ vai mịn... Và đủ để hàng cây hai bên đường khoe lá non lộc biếc ánh lên trong sắc nắng tháng ba. Tôi đi trong màu nắng trong veo có hương thơm của lúa đồng mới cấy, bén rễ xanh non mơn mởn, cảm nhận mình đang chạm vào tháng ba, tháng dùng dằng nhớ nhớ thương thương rộn ràng trong những ngày hội làng.
Tha hương mấy độ tủi thân con/ Dấn bước phiêu du kiếp mỏi mòn/ Kỷ niệm một thời xuân sắc ấy/ Tết quê hoài nhớ mãi trong con
Cuộc sống xa nhà gần mười năm đủ để tôi nhận ra một điều rằng, thời điểm nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ khu vườn tuổi thơ ắp đầy kỷ niệm dậy lên trong tôi nhiều nhất, cồn cào và mãnh liệt nhất chính là những ngày này, khi những tia nắng yếu ớt đủ gọi về một ban mai tươi mới. Và làn mưa đã dễ chịu hơn, không làm đất trời xám xịt lại. Không gian ấy đưa tôi về ngày xưa, nơi tôi cùng với tuổi thần tiên bắt đầu náo nức ngóng chờ ngày sẽ mang đến bên mình nhiều nhất yêu thương.