Bán anh em xa mua láng giềng gần.
Có đi có lại mới toại lòng nhau
Kính lão đắc thọ
Thuốc đắng dã tậtSự thật mất lòng
Lời nói, gói vàng.
Lời chào cao hơn mâm cỗ
Kính trên, nhường dưới
Một lời nói dối, sám hối bảy ngày.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
(st)
Rượu nhạt, uống lắm cũng say/ Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm...
Con cò chết rũ trên cây/ Bồ cu mở lịch xem ngày làm ma....
Ai ơi đừng lấy học trò /Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm ...
Bước sang canh một anh thắp ngọn đèn vàng/ Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời....
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ/ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha...
Trứng rồng lại nở ra rồng / Hạt thông lại nở cây thông rườm rà...
Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa/ Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
Đêm qua trăng sáng làu làu/ Anh đi múc nước để hầu tưới cây ...
Trứng rồng lại nở ra rồng/ Hạt thông lại nở cây thông rườm rà...
Làng ta phong cảnh hữu tình / Dân cư giang khúc như hình con long...
Tháng Giêng là tiết mưa Xuân/ Tháng Hai mưa nụ ái ân ngọt ngào...
... Con ơi ghi nhớ lời này/ Công cha, nghĩa mẹ, công thầy chớ quên...
Những câu tục ngữ, thành ngữ về thầy cô sau sẽ giúp bạn cảm nhận sâu sắc công ơn, tình cảm to lớn của thầy cô - những người đã không quản ngại gian khổ, khó khăn để dìu dắt ta nên người.
Những câu ca dao về thầy cô là một phần vô cùng quan trọng và có giá trị trong không chỉ trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam mà còn thể hiện truyền thống tốt đẹp của dân tộc.
Trong xã hội phong kiến xưa cũ, thân phận người phụ nữ luôn bị kìm kẹp và chịu nhiều thiệt thòi, thậm chí không có cơ hội để tự quyết định cuộc đời của chính mình. Bởi thế phần lớn ca dao tục ngữ thành ngữ về phụ nữ thời phong kiến đều chất chứa nỗi niềm thương cảm xen lẫn chút xót xa.
Chồng em áo rách em thương,/ Chồng người áo gấm xông hương mặc người
Anh hùng nào giang sơn nấy...
Tháng Chạp thì mắc trồng khoai/ Tháng Giêng trồng đậu, tháng Hai trồng cà/ Tháng Ba cày bở ruộng ra/ Tháng Tư bắc mạ, thuận hoà mọi nơi...
Thương chồng nên phải gắng công/ Nào ai xương sắt, da đồng chi đây...
Tháng Bảy heo may, chuồn chuồn bay thì bão...
Nhớ Tết xưa, cứ vào cuối năm hay đầu năm mới, các bà các cô lại đua nhau bói Kiều để tìm một niềm tin, hy vọng an ủi, động viên trong tương lai. Họ lầm rầm khấn vái “Lạy Vua Từ Hải/ Lạy vãi Giác Duyên/ Lạy tiên Thúy Kiều/ Tên con là… tuổi… thành kính xin một quẻ cầu duyên (cầu tài, lộc)/ Con xin trang bên tay trái (tay phải) từ dòng… đến dòng… ở trên xuống (dưới lên)”. Trang sách được mở ra, kỳ lạ thay ai cũng tìm thấy niềm vui, nỗi buồn, vận hạn của mình trên từng câu chữ truyện Kiều.
Hà Nội 12 mùa hoa. Tháng 4, hoa loa kèn tràn ngập trên các con phố. Chẳng phải ngẫu nhiên những ngày này, Hà Nội tràn ngập một màu hoa trắng muốt. Những cô hàng hoa đạp xe trên phố, chở phía sau những nụ hoa xanh, vẻ xanh không chút mỏng manh mà căng tràn nụ sống.
Cuộc sống xa nhà gần mười năm đủ để tôi nhận ra một điều rằng, thời điểm nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ khu vườn tuổi thơ ắp đầy kỷ niệm dậy lên trong tôi nhiều nhất, cồn cào và mãnh liệt nhất chính là những ngày này, khi những tia nắng yếu ớt đủ gọi về một ban mai tươi mới. Và làn mưa đã dễ chịu hơn, không làm đất trời xám xịt lại. Không gian ấy đưa tôi về ngày xưa, nơi tôi cùng với tuổi thần tiên bắt đầu náo nức ngóng chờ ngày sẽ mang đến bên mình nhiều nhất yêu thương.
Tha hương mấy độ tủi thân con/ Dấn bước phiêu du kiếp mỏi mòn/ Kỷ niệm một thời xuân sắc ấy/ Tết quê hoài nhớ mãi trong con...
... Trở về thành phố Hồ Chí Minh nhưng tôi vẫn phập phồng lo cho Thượng. Một lần, tôi gọi điện hỏi thăm phi vụ bán lá điều khô thế nào. Thượng cho biết tiến triển rất tốt, anh đã trở thành đại lý lớn thu gom lá và cả rễ điều cho toàn vùng rồi...
Quán yên tĩnh quá. Yên tĩnh đến mức nghe rất rõ tiếng thở dài chị cố nén trong lồng ngực. Nghe được cả tiếng lòng nhau héo hắt trong một buổi chiều cuối thu còn vương vài hạt nắng. Trước lúc đến điểm hẹn này, Miên đã nghĩ nếu chị vẫn còn rất yêu anh và một lòng níu kéo, thì Miên biết phải nói với chị những gì? Miên cũng muốn bảo vệ đến cùng tình yêu của mình, Miên cũng biết nếu thiếu anh thì đời Miên buồn lắm. Nhưng Miên cũng hiểu rằng chị đang rất cần anh. Vậy thì cuối cùng giữa chị và Miên, ai sẽ là người phải ra đi?
Con đường trải nắng vàng như rót mật. Trời vào thu như được ủ men nồng thời gian thơm cả trên mái tóc, nụ cười. Chiếc áo của Lim ôm rịt lấy người tưng tức, đôi bàn tay nhỏ bé của Nhím chạm vào lưng Lim nóng bỏng. Tay Nhím ấm dần trong bàn tay Lim.
... Hắn hổ thẹn với chính mình. Về cách hành xử của hắn với bà già... Càng nghĩ hắn càng thấy buồn. Hắn hướng mắt về phía cuối đường. Hắn ngóng bà trở lại, để đem nước cho bà.